Bong da

Anh

Steven Gerrard: Bước qua sợ hãi

Cập nhật: 20/01/2015 11:19 | 0

27/4/2014, Liverpool tiếp đón Chelsea khi đã chạm một tay vào chức vô địch Premier League. Nhưng trên đời nào có ai nâng cup bằng một tay, định mệnh ngáng chân The Kop bằng cú trượt ngã đau đớn của Steven Gerrard. 7 tháng sau, “vết sẹo” lại có dịp nhói đau khi Liverpool lại tiếp đón Chelsea ở bán kết cúp Liên đoàn.

Steven Gerrard: Bước qua sợ hãi
Steven Gerrard: Bước qua sợ hãi
Để có thể tóm tắt về cú ngã của Gerrard, xin hãy lắng nghe lời tâm sự của Suarez. “Tôi nghĩ mình khó lòng chơi bóng tiếp nếu rơi vào tình cảnh của Gerrard. Cảm xúc lúc đó có lẽ rất, rất nặng nề". Liverpool khi ấy chỉ cần hoà là nắm chắc thứ mà họ đã mải miết kiếm tìm trong 20 năm kỷ nguyên Premier League. “Lữ đoàn đỏ” ép Chelsea đến nghẹt thở, tấn công bằng tất cả niềm tin và cảm xúc dồn nén, để rồi Gerrard trượt ngã, tạo điều kiện cho Demba Ba mở tỷ số. 

Sẽ là bất công nếu nói pha bóng ấy khiến Liverpool mất chức vô địch, song lịch sử có bao giờ chiều lòng người? Vài năm nữa, chẳng ai nhớ hàng thủ The Kop đã chơi tệ thế nào khi để Crystal Palace cầm chân, rằng cả tập thể áo đỏ đã mất bình tĩnh ở thời điểm quyết định. Sự tàn nhẫn ấy chất cả lên đôi vai người đội trưởng huyền thoại, biểu trưng cho sự mâu thuẫn không bao giờ có thể lý giải.

Gánh nặng của Gerrard
7 tháng trôi qua, rất nhiều thứ đã thay đổi ở sân Anfield. Liverpool như con tàu mất phương hướng sau kỳ chuyển nhượng thừa số, thiếu chất: bị loại ở Champions League, hết cơ hội vô địch Premier League, mịt mờ ở FA Cup. Chỉ có Gerrard vẫn ở đó, chiếc băng thủ quân trên cánh tay dạn dày gió sương và đôi chân in hằn tuổi tác. 

Cú trượt chân tai hại của Gerrard

Sai lầm tạm ngủ yên trong quá khứ, nay lại bị đánh thức dữ dội khi đối thủ của The Kop là Chelsea ngày nào. Và bởi, Liverpool không được phép vấp ngã thêm nữa. Cúp Liên đoàn có thể là đấu trường “hạng hai” với bất kỳ đội bóng nào khác, chứ với Lữ đoàn đỏ, đây là chiếc phao cứu sinh. Vạn ánh sáng rọi xuống Anfield sau chuỗi ngày u ám, có ánh sáng nào rõ ràng và ấm áp hơn thế?

Sống dưới cực đại áp lực của giới truyền thông, Steven Gerrard giữ im lặng, không chút phân bua cho cú ngã không ai mong muốn. Mùa giải này, mặc cho vẫn được Brendan Rodgers tin dùng trong mọi phương án chiến thuật, Gerrard không thể giữ được phong độ thời đỉnh cao được nữa. 25 trận, 9 bàn thắng, không ít pha lập công trong số đó níu giữ hy vọng (gỡ hoà 1-1 trong trận đấu với Basel) hay quyết định cục diện (thắng Wimbledon 3-1) là chưa đủ, khi sự chậm chạp và sai lầm của người đội trưởng nhiều lúc trở thành gánh nặng cho cả tập thể. 

Thực tế đã chỉ ra, khó có đội bóng nào tiến xa được nếu giữ những trụ cột “lão tướng” trong đội hình, nhất lại ở hàng tiền vệ. Bóng đá ngày càng nhanh, mạnh theo thời gian, nhất là ở xứ Sương mù, kinh nghiệm là chưa đủ. Đó cũng là lí do cho cuộc chia ly của Gerrard với Liverpool vào cuối mùa giải này.

Nửa còn lại của câu trả lời


Giống như bao cầu thủ khác, sự nghiệp của chàng tiền vệ số 8 dẫu có huy hoàng đến mấy cũng không tránh khỏi những lúc va vấp. Mặc dù vậy, vấp ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó, ấy là cách Gerrard đã trở thành huyền thoại bất diệt nơi thành phố cảng yên bình của nước Anh. Cú ngã ngày đó chỉ là một tai nạn, mà đã là tai nạn thì nó đâu tránh bất kỳ ai. 

Tiếp tục chiến đấu, tiếp tục tận hiến cho màu áo mà anh tôn thờ, liệu có phải câu trả lời thuyết phục nhất hay chưa? Chắc chắn là chưa, một nửa nghị lực đã được người đội trưởng của Liverpool thể hiện ở nửa đầu mùa giải. Nửa còn lại phải dành cho chính Chelsea – đối thủ đã khoét cho Gerrard “cú ngã của cuộc đời”.

Trọn 16 năm gắn bó với màu áo đội 1 Liverpool, Gerrard đã đối mặt với Chelsea rất nhiều lần, song đây là lần đặc biệt nhất. Sức ép báo giới hay CĐV chỉ là một phần rất nhỏ, chủ yếu vẫn là sự day dứt trong thâm tâm mà chính Gerrard đã phải thừa nhận. Ngày mai, khi phải nhìn thẳng vào sự thật, cách mà thủ quân huyền thoại của The Kop vượt qua khó khăn mới là điều quan trọng. 


Gerrard đã đứng dậy, nhưng màn trình diễn tốt trước màu xanh ám ảnh hôm nào sẽ là miếng ghép hoàn hảo, đủ để khẳng định chắc chắn một điều: anh và cả Liverpool nữa, đã sẵn sàng để vượt qua nỗi đau. 180 phút, 2 lượt trận là đủ để làm điều đó, tạo cho “Lữ đoàn đỏ” một điểm tựa vững chãi để cứu vớt mùa giải thảm hoạ. Phải gặp Chelsea ở bán kết là sự thiếu may mắn, vậy mà trong sự đen đủi ấy, nghị lực và khát khao thể hiện của Gerrard được đẩy đến mức độ cao nhất.

“Cú ngã thảm hoạ”, “Sai lầm của ¼ thế kỷ”,… thôi cứ lặng lẽ mà đi, bởi sai lầm là một phần của bóng đá, mà bóng đá cũng chỉ là một phần của cuộc sống. Người ta nói Steven Gerrard là “tượng đài đau khổ”, là huyền thoại không trọn vẹn, chẳng có gì sai, nhưng sẽ chẳng ai trách cứ, bởi những ngày tháng đẹp nhất trong sự nghiệp, trọn vẹn tình yêu, nhiệt huyết, Gerrard đã dành cả cho Liverpool rồi. Nhưng nếu được, chắc chắn huyền thoại của sân Anfield muốn làm nó trọn vẹn hơn, và hiển nhiên “đại chiến” với Chelsea là cơ hội cuối cùng để Gerrard trút bỏ mọi gánh nặng âu lo, trước khi rời thành phố cảng mà không phải lăn tăn gì nữa.

Cầu thủ xuất sắc làm những điều xuất sắc, còn huyền thoại làm những điều tốt nhất cho CLB ngay cả khi anh ta không còn xuất sắc nữa. Hai chữ đó luôn xứng với Steven Gerrard.


(báo bóng đá)